Top tìm kiếm

Tiếp kiến chung 31/12: Tạ ơn và xét mình dịp cuối năm


                    Tiếp kiến chung 31/12: Tạ ơn và xét mình dịp cuối năm
Sáng thứ Tư ngày 31/12, Đức Thánh Cha đã có buổi Tiếp Kiến Chung hằng tuần với các tín hữu tại quảng trường thánh Phêrô. Đây là buổi tiếp kiến chung cuối cùng trong năm 2025, vì vậy bài giáo lý của Đức Thánh Cha tập trung vào chủ đề nhìn lại và tạ ơn về những biến cố trong năm vừa qua.

Vatican News

Như thường lệ, sau khi Đức Thánh Cha bắt đầu với Dấu Thánh Giá, cộng đoàn cùng nghe đoạn Sách Thánh được trích từ thư của thánh Phaolô tông đồ gởi tín hữu Ephêsô (3,20-21): “Xin tôn vinh Đấng có thể dùng quyền năng đang hoạt động nơi chúng ta, mà làm gấp ngàn lần điều chúng ta dám cầu xin hay nghĩ tới, xin tôn vinh Người trong Hội Thánh và nơi Đức Ki-tô Giê-su đến muôn thuở muôn đời. A-men.”

Bài giáo lý của Đức Thánh Cha

Anh chị em thân mến, chào anh chị em và chào mừng tất cả anh chị em!

Chúng ta sống giây phút gặp gỡ này vào ngày cuối cùng của năm dương lịch, gần kề việc kết thúc Năm Thánh và ở trung tâm của mùa Giáng Sinh.

Năm vừa qua chắc chắn đã được đánh dấu bởi nhiều biến cố quan trọng: có những biến cố vui mừng, như cuộc hành hương của rất nhiều tín hữu nhân dịp Năm Thánh; nhưng cũng có những biến cố đau buồn, như sự ra đi của Đức Giáo hoàng Phanxicô đáng kính và những bi kịch chiến tranh vẫn tiếp tục làm rung chuyển hành tinh chúng ta. Khi năm sắp khép lại, Giáo Hội mời gọi chúng ta đặt tất cả trước mặt Chúa, phó thác cho sự Quan Phòng của Người và khẩn cầu để trong chúng ta và chung quanh chúng ta, trong những ngày sắp tới, những kỳ công của ân sủng và lòng thương xót của Người được canh tân.

Chính trong chiều kích ấy mà có truyền thống hát trọng thể kinh Te Deum, với bài ca mà tối nay chúng ta sẽ dâng lên để tạ ơn Chúa vì những ơn lành đã lãnh nhận. Chúng ta sẽ hát: “Chúng con ca ngợi Chúa là Thiên Chúa”, “Chúa là niềm hy vọng của chúng con”, “Xin cho lòng thương xót của Chúa luôn ở cùng chúng con”. Về điều này, Đức Giáo hoàng Phanxicô đã nhận xét rằng trong khi “lòng biết ơn trần thế và niềm hy vọng trần thế chỉ ở bề ngoài, […] bị thu hẹp nơi cái tôi và những lợi ích của nó, […] thì trong phụng vụ này, chúng ta hít thở một bầu khí hoàn toàn khác: đó là bầu khí của lời ca tụng, của sự kinh ngạc và của lòng tri ân” (Bài giảng Kinh Chiều I Lễ Trọng Đức Maria Mẹ Thiên Chúa, 31/12/2023).

Với những tâm tình ấy, hôm nay chúng ta được mời gọi suy tư về những gì Chúa đã làm cho chúng ta trong năm qua; đồng thời thực hiện một cuộc xét mình chân thành, lượng giá lại sự đáp trả của chúng ta trước những hồng ân của Người, và xin ơn tha thứ cho tất cả những lúc chúng ta đã không biết trân trọng những soi sáng linh hứng của Người và không đầu tư tốt nhất những nén bạc mà Người đã trao phó cho chúng ta (x. Mt 25,14-30).

Điều này dẫn chúng ta suy tư về một dấu chỉ lớn lao khác đã đồng hành với chúng ta trong những tháng vừa qua: đó là dấu chỉ của “hành trình” và “đích đến”. Năm nay, rất nhiều khách hành hương từ khắp nơi trên thế giới đã đến cầu nguyện tại Mộ Thánh Phêrô và xác nhận sự gắn bó của họ với Đức Kitô. Điều ấy nhắc nhở chúng ta rằng toàn bộ cuộc đời chúng ta là một cuộc lữ hành, với đích đến tối hậu vượt trên không gian và thời gian, để được hoàn tất trong cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa và trong sự hiệp thông trọn vẹn và vĩnh cửu với Người (x. Sách Giáo Lý Hội Thánh Công Giáo, 1024). Chúng ta cũng sẽ cầu xin điều này trong lời kinh Te Deum, khi chúng ta thưa: “Xin đón nhận chúng con vào vinh quang của Chúa giữa cộng đoàn các thánh”. Không phải ngẫu nhiên mà Thánh Phaolô VI đã định nghĩa Năm Thánh như một hành vi đức tin lớn lao trong “niềm chờ đợi những vận mệnh tương lai […] mà ngay từ bây giờ chúng ta đã nếm trước và […] chuẩn bị” (Buổi tiếp kiến chung, 17/12/1975).

Và trong ánh sáng cánh chung ấy, nơi hữu hạn gặp gỡ vô hạn, chúng ta nhận ra một dấu chỉ thứ ba: việc bước qua Cửa Thánh, mà nhiều người trong chúng ta đã thực hiện, vừa cầu nguyện vừa xin ơn toàn xá cho bản thân và cho những người thân yêu. Cử chỉ ấy diễn tả lời “xin vâng” của chúng ta đối với Thiên Chúa, Đấng bằng ơn tha thứ của Người mời gọi chúng ta bước qua ngưỡng cửa của một đời sống mới, được sinh động bởi ân sủng, được uốn nắn theo Tin Mừng, được bừng cháy bởi “tình yêu đối với người thân cận, mà trong định nghĩa ấy […] bao hàm mọi con người, […] đang cần được cảm thông, trợ giúp, an ủi, hy sinh, dù đối với cá nhân chúng ta họ có xa lạ, gây khó chịu hay thậm chí thù địch, nhưng vẫn được trao ban phẩm giá vô song là người anh em” (Thánh Phaolô VI, Bài giảng bế mạc Năm Thánh, 25/12/1975; x. Sách Giáo Lý Hội Thánh Công Giáo, 1826-1827). Đó là lời “xin vâng” cho một cuộc đời được sống với trách nhiệm trong hiện tại và hướng về cõi trường sinh.

Anh chị em rất thân mến, chúng ta suy tư về những dấu chỉ này trong ánh sáng của lễ Giáng Sinh. Thánh Lêô Cả, khi nói về điều này, đã nhìn thấy nơi lễ mừng Chúa Giêsu Giáng Sinh lời loan báo một niềm vui dành cho tất cả mọi người, rằng: “Người công chính hãy vui mừng vì phần thưởng đang đến gần; kẻ tội lỗi hãy hân hoan, vì ơn tha thứ được trao ban; người ngoại hãy vững lòng, vì được mời gọi bước vào sự sống” (Bài giảng thứ nhất về lễ Giáng Sinh của Chúa, 1).

Lời mời gọi ấy hôm nay dành cho tất cả chúng ta: dành cho chúng ta, là những người trở nên thánh nhờ Bí tích Thánh Tẩy, bởi vì Thiên Chúa đã trở nên người bạn đồng hành của chúng ta trên con đường tiến về Sự Sống đích thực; dành cho chúng ta là những tội nhân, bởi vì được tha thứ, nhờ ân sủng của Người, chúng ta có thể đứng dậy và lên đường trở lại; và sau cùng, dành cho chúng ta là những con người nghèo hèn và mong manh, bởi vì Chúa, khi mang lấy sự yếu đuối của chúng ta, đã cứu chuộc nó và cho chúng ta thấy vẻ đẹp và sức mạnh của nó nơi nhân tính hoàn hảo của Người (x. Ga 1,14).

Vì thế, tôi muốn kết thúc bằng cách nhắc lại những lời mà Thánh Phaolô VI đã dùng để diễn tả sứ điệp nền tảng của Năm Thánh 1975: sứ điệp ấy, theo ngài, được cô đọng trong một từ duy nhất: “tình yêu”. Và ngài nói thêm: “Thiên Chúa là Tình Yêu! Đây là mạc khải khôn tả mà Năm Thánh, với phương pháp sư phạm của mình, với ân xá, với sự tha thứ và cuối cùng với bình an của mình – chan hòa nước mắt và niềm vui – đã muốn đổ đầy tâm hồn chúng ta hôm nay, và mãi mãi cho sự sống mai hậu: Thiên Chúa là Tình Yêu! Thiên Chúa yêu tôi! Thiên Chúa đã chờ đợi tôi và tôi đã gặp lại Người! Thiên Chúa là Lòng Thương Xót! Thiên Chúa là Sự Tha Thứ! Thiên Chúa là Ơn Cứu Độ! Thiên Chúa – vâng, chính Thiên Chúa – là Sự Sống!” (Buổi tiếp kiến chung, 17/12/1975).

Xin cho những suy tư ấy đồng hành với chúng ta trong bước chuyển từ năm cũ sang năm mới, và rồi mãi mãi, trong suốt cuộc đời chúng ta.

Sau đó, trong phần chào tín hữu sau bài giáo lý, Đức Thánh Cha chúc mừng một Năm Mới bình an đến tất cả mọi người. Cuối cùng ngài cùng với các tín hữu tại quảng trường đọc Kinh Lạy Cha bằng tiếng Latinh, và ngài ban phép lành cho tất cả mọi người.

Nguồn: vaticannews.va

Đăng nhận xét